12/13/2012

Thơ MẮC NỢ BẠC LIÊU

MẮC NỢ BẠC LIÊU  
Thơ Lê Đăng Kháng


Tặng bác sỹ Niềm cùng các bạn Bạc Liêu chiều ấy…

Tôi mắc nợ Bạc Liêu
những dòng sông chảy như mơ ngủ
chiều phương Nam
mênh mông rừng tràm…
câu hát ngân theo chiều dài đất nước.

Đêm ở Bạc Liêu như không có thật
chỉ có hoa dừa ngan ngát đâu đây
chỉ có nước dừa đã lòng cơn khát
của vị phù sa châu thổ lắng bồi
em gái đẩy thuyền đi, ai mang con sáo…
bay qua dòng sông Bạc Liêu
rì rầm dòng sông cổ tích
những dòng sông như chảo mật êm trôi.


Tôi bước vào những căn nhà
như bước vào một thế giới khác
bớt đi những muộn phiền kiểu cách
những thân đước, thân tràm
đan nhau nên kèo nên cột
mái lá dừa mưa nắng
trải lòng với khách đường xa
cây cầu khỉ tôi qua
lắt lẻo nhịp tim tay vịn
mà sao háo hức không ngờ.

Tô canh chua cá quế *
em hái bông điên điển ngoài bàu
tôi nói, ớt Bạc Liêu sao lành vậy
chỉ thơm mà không cay
ai ngờ em đãi tôi thêm ớt
bữa cơm ấn tượng nhớ đời
tôi cười ra nước mắt
bởi ớt hay là tôi vui đây.

Mai xa Bạc Liêu tôi nhớ
mắt em đăm đắm trông theo
đôi mắt như lá tràm quê kiểng
đêm trăng lên lóng lánh hơn nhiều
có thể thế mà tôi mắc nợ
mấy lần về chưa viết tặng Bạc Liêu.
   Bạc Liêu tháng 4/2012

* một loài cá đặc sản ở những vùng nước lợ

1 nhận xét:

  1. Chú đã mắc nợ tình cô gái Bạc Liêu nên viết bài thơ này phải không? Đôi mắt lá tràm hôm ấy có lẽ đã làm chú đắm đuối và rơi cả nước mắt...đâu phải vì ớt cay nồng.

    Trả lờiXóa