8/12/2013

MÓN QUÀ CỦA THƯỢNG ĐẾ

Biên Hòa vẫn mưa. Mình ngồi ở quán cà phê cùng vài ông bạn trong đó có một nhà báo đang nói về chuyện xin cho một đứa cháu vừa tốt nghiệp Sư phạm Mẫu giáo nhưng phải chạy giá trót là " một trăm ". Có người nói, nhà báo gì mà xin việc cho cháu phải một trăm. Nhưng đúng là ở ngoài quê hiện là như thế. Vừa lúc đó có một bác về hưu đưa ra tờ báo của Tỉnh nói Công an vừa bắt quả tang một nhà báo của một tờ Pháp luật tống tiền một doanh nghiệp một trăm triệu đồng. Trời vẫn mưa nặng hạt làm cho một chị bán vé số cũng không đi khỏi quán cà phê, chị này cũng mau mồm mau miệng nói các bác,các anh mua cho em vài tờ lấy may. Rồi chị cho biết trong đời bán vé số của chị đã hai lần được người trúng số đến cho lộc. Một ông trúng ba sáu triệu đến cho một chiếc máy giăt. Một người khác trúng ít hơn cho một nồi cơm điện. Chị bảo đó là những món quà của Thượng đế ban tặng. Chị này còn nói " Chúa rất nhân từ ". Chắc chị ấy là người rất ngoan đạo. Sau khi một nhà thầu xây dựng cùng bàn cà phê của chúng tôi mua cho chị 6 tờ vé số chia cho 6 anh em trong bàn thì niềm vui của chị càng tăng lên. Chị còn khoe đứa con gái đầu 20 tuổi của chị đang học năm thứ Ba, Đại học Tài chính Kế toán, chả biết khi cháu ra trường phải " chạy " bao nhiêu? Nhưng chị không giấu nổi niềm vui sướng đến tột cùng, vừa chuyển trường cho đứa con trai út từ ngoài ấy vào đây mà không mất một su nào. Số là cô giáo chủ nhiệm khảo hạch cháu một bài Toán và bài Chính tả lớp Ba. Cháu làm nhanh và đúng trong một thời gian khá nhanh, còn bài Chính tả thì chữ cháu quá đẹp. Thế là cô tuyên bố" cháu chính thức được vào học trong lớp do cô phụ trách "
    Những anh em ngồi trong quán cà phê ai nấy đều chúc mừng cho người phụ nữ rất hạnh phúc này.
    Hiện chị có 4 đứa con đang đi học, và một người chồng làm thợ xây.
    Đúng là chị đã được Thượng đế ban tặng những món quà quí giá.Chẳng những thế, Chúa còn ban cho những vị khách trong bàn cà phê một món quà không kém phần quí giá, đó là những niềm vui trong đời của người mẹ-người thiếu phụ bán vé số.

8/10/2013

MỘT CÁI TÁT


Vâng. Chỉ vì một cái tát. Thật nặng nề khi ta nghĩ về hoặc chứng kiến một cái tát của một ai đó dành cho một người nào...
Hôm nay đọc truyện ngắn " Thầy tôi " của một nhà văn trên tờ Văn nghệ Hội NV. Một học trò cũ giờ đã là một Giám đốc một Công ty đang phát triển gặp một ông bán vé số tại cổng cơ quan anh ta. Giám đốc chợt giật mình vì có nét gì đó quen quen trên nét mặt ông già. Bằng nhiều kênh tiếp cận, Giám đốc biết chính xác đó là thầy Minh từng dạy toán cho anh ta thưở nào. Thầy trò hội ngộ và hàn huyên mới biết thầy bị sa thải chỉ vì không kiềm chế nổi bản thân do một cậu học trò không chịu học bài và làm bài tập thầy cho về nhà. Khi thầy hỏi vì sao không làm bài tập? Cậu quí tử đã hỏi lại:" ông biết tôi là ai không mà dám hỏi ". Rồi cậu ta còn thách thức:" tôi thách ông dám động vào tôi. Ông không bằng con chó nhà tôi đâu." Sau một tuần, thầy Minh bị thôi việc, mặc dù đã có Quyết định lên Hiệu phó. Và người ta cũng không khó gì để biết cậu quí tử kia là con một vị lớn thứ nhất trong Tỉnh.
     Thầy Minh trả lời vị Hiệu trưởng:" Tát học trò là sai. Nhưng trong trường hợp ấy là cần thiết. Cần phải cho người hoc trò đó một bài học vì đã phụ công dạy dỗ của thầy. Đáng suy nghĩ hơn nữa là dám súc phạm danh dự, nhân phẩm của thầy.
      Thì ra có lẽ một cái tát có lúc cũng là cần thiết.
Còn sau đó ư? Thầy Minh vẫn kiên quyết ra đi bán vé số mặc cho vợ chồng nhà Giám đốc một mực mời thầy ở lại dạy cho hai đứa con của họ. Vì thầy cho rằng nghề bán vé số không bon chen cầu cạnh ai. Rất minh bạch và sòng phẳng.
Riêng người viết những dòng này cứ muốn suy nghĩ thêm về cái tát trên của thầy Minh. Rằng cái tát của kẻ vũ phu vì thua đủ hẳn khác cái tát của người có văn hóa dành cho một tên lưu manh trá hình. Hi hi.