Biên Hòa vẫn mưa. Mình ngồi ở quán cà phê cùng vài ông bạn trong đó có một nhà báo đang nói về chuyện xin cho một đứa cháu vừa tốt nghiệp Sư phạm Mẫu giáo nhưng phải chạy giá trót là " một trăm ". Có người nói, nhà báo gì mà xin việc cho cháu phải một trăm. Nhưng đúng là ở ngoài quê hiện là như thế. Vừa lúc đó có một bác về hưu đưa ra tờ báo của Tỉnh nói Công an vừa bắt quả tang một nhà báo của một tờ Pháp luật tống tiền một doanh nghiệp một trăm triệu đồng. Trời vẫn mưa nặng hạt làm cho một chị bán vé số cũng không đi khỏi quán cà phê, chị này cũng mau mồm mau miệng nói các bác,các anh mua cho em vài tờ lấy may. Rồi chị cho biết trong đời bán vé số của chị đã hai lần được người trúng số đến cho lộc. Một ông trúng ba sáu triệu đến cho một chiếc máy giăt. Một người khác trúng ít hơn cho một nồi cơm điện. Chị bảo đó là những món quà của Thượng đế ban tặng. Chị này còn nói " Chúa rất nhân từ ". Chắc chị ấy là người rất ngoan đạo. Sau khi một nhà thầu xây dựng cùng bàn cà phê của chúng tôi mua cho chị 6 tờ vé số chia cho 6 anh em trong bàn thì niềm vui của chị càng tăng lên. Chị còn khoe đứa con gái đầu 20 tuổi của chị đang học năm thứ Ba, Đại học Tài chính Kế toán, chả biết khi cháu ra trường phải " chạy " bao nhiêu? Nhưng chị không giấu nổi niềm vui sướng đến tột cùng, vừa chuyển trường cho đứa con trai út từ ngoài ấy vào đây mà không mất một su nào. Số là cô giáo chủ nhiệm khảo hạch cháu một bài Toán và bài Chính tả lớp Ba. Cháu làm nhanh và đúng trong một thời gian khá nhanh, còn bài Chính tả thì chữ cháu quá đẹp. Thế là cô tuyên bố" cháu chính thức được vào học trong lớp do cô phụ trách "
Những anh em ngồi trong quán cà phê ai nấy đều chúc mừng cho người phụ nữ rất hạnh phúc này.
Hiện chị có 4 đứa con đang đi học, và một người chồng làm thợ xây.
Đúng là chị đã được Thượng đế ban tặng những món quà quí giá.Chẳng những thế, Chúa còn ban cho những vị khách trong bàn cà phê một món quà không kém phần quí giá, đó là những niềm vui trong đời của người mẹ-người thiếu phụ bán vé số.
8/12/2013
8/10/2013
MỘT CÁI TÁT
Vâng. Chỉ vì một cái tát. Thật nặng nề khi ta nghĩ về hoặc chứng kiến một cái tát của một ai đó dành cho một người nào...
Hôm nay đọc truyện ngắn " Thầy tôi " của một nhà văn trên tờ Văn nghệ Hội NV. Một học trò cũ giờ đã là một Giám đốc một Công ty đang phát triển gặp một ông bán vé số tại cổng cơ quan anh ta. Giám đốc chợt giật mình vì có nét gì đó quen quen trên nét mặt ông già. Bằng nhiều kênh tiếp cận, Giám đốc biết chính xác đó là thầy Minh từng dạy toán cho anh ta thưở nào. Thầy trò hội ngộ và hàn huyên mới biết thầy bị sa thải chỉ vì không kiềm chế nổi bản thân do một cậu học trò không chịu học bài và làm bài tập thầy cho về nhà. Khi thầy hỏi vì sao không làm bài tập? Cậu quí tử đã hỏi lại:" ông biết tôi là ai không mà dám hỏi ". Rồi cậu ta còn thách thức:" tôi thách ông dám động vào tôi. Ông không bằng con chó nhà tôi đâu." Sau một tuần, thầy Minh bị thôi việc, mặc dù đã có Quyết định lên Hiệu phó. Và người ta cũng không khó gì để biết cậu quí tử kia là con một vị lớn thứ nhất trong Tỉnh.
Thầy Minh trả lời vị Hiệu trưởng:" Tát học trò là sai. Nhưng trong trường hợp ấy là cần thiết. Cần phải cho người hoc trò đó một bài học vì đã phụ công dạy dỗ của thầy. Đáng suy nghĩ hơn nữa là dám súc phạm danh dự, nhân phẩm của thầy.
Thì ra có lẽ một cái tát có lúc cũng là cần thiết.
Còn sau đó ư? Thầy Minh vẫn kiên quyết ra đi bán vé số mặc cho vợ chồng nhà Giám đốc một mực mời thầy ở lại dạy cho hai đứa con của họ. Vì thầy cho rằng nghề bán vé số không bon chen cầu cạnh ai. Rất minh bạch và sòng phẳng.
Riêng người viết những dòng này cứ muốn suy nghĩ thêm về cái tát trên của thầy Minh. Rằng cái tát của kẻ vũ phu vì thua đủ hẳn khác cái tát của người có văn hóa dành cho một tên lưu manh trá hình. Hi hi.
7/28/2013
KHÔNG RÕ LÝ DO
Viêm dây thần kinh, viêm khớp, viêm dạ dầy.v.v...đều dẫn đến đau trong cơ thể. Đó là những nỗi đau có lý do. Còn có những vị rất khỏe mạnh, đi khám tại Bác sỹ Bảo vệ sức khỏe thì huyết áp 12/8, ăn ngủ tốt ,tiêu tiểu bình thường, nhà cửa vài ba cái, đất đai vài ba chục mẫu, chưa nói có vị hàng vài trăm "hec". cuộc sống như vua con nhưng lúc nào cũng mắc một căn bệnh gọi là căn bệnh " sợ ". Thứ nhất, không biết lúc nào xảy ra " gut " tức bệnh đau nhức do thừa chất. Thứ hai, bao nhiêu nhà, đất đều đủ giấy tờ hợp lệ nhưng chỉ sợ chưa về " hạ cánh " an toàn mà có đoàn Thanh tra thì liệu có an toàn? Nhiều vị cảm thấy đầu nhức như có kiến bò trong óc. Đi khám tại các BV Vip, các BS vẫn lắc đầu không tìm ra nguyên nhân.
Nói cách khác đó là nỗi đau không rõ lý do. Bó tay.
Nói cách khác đó là nỗi đau không rõ lý do. Bó tay.
7/26/2013
KỶ NIỆM...
Vào viện vì đau không rõ lý do. Vào phòng cấp cứu ( rất may đã mang theo Thẻ Bảo hiểm Y tế ). Các bác sỹ và nhân viên nhìn mặt và xem kỹ CMTND cùng Thẻ BH. Sau đó lấy máu đi xét nghiệm. Một tiếng sau lên trại cũng lấy máu, xem kỹ các loại thẻ.Máu người rất quí sao mới có một tiếng mà lấy hai lần máu?
Hai ngày sau ra viện với kết luận viêm thần kinh. Không thấy lấy máu vì chắc cũng chả để làm gì. Kỷ niệm thì không rồi. Liệu có khi nào nhập viện kiểu này bệnh nặng hơn không nhỉ?
Hai ngày sau ra viện với kết luận viêm thần kinh. Không thấy lấy máu vì chắc cũng chả để làm gì. Kỷ niệm thì không rồi. Liệu có khi nào nhập viện kiểu này bệnh nặng hơn không nhỉ?
7/15/2013
CAO THƯỢNG
Trong cuộc thi điền kinh tổ chức tại Tây Ban Nha hồi
tháng 1 năm nay, vận động viên người Kenya - Abel Mutal là người chạy nhanh
nhất. Tuy vậy, khi gần cán đích, do không hiểu rõ luật thi, Abel tưởng mình đã
về đích và dừng lại. Người chạy về đích thứ hai là vận động viên nước chủ nhà
Ivan Fernandez Anaya. Anh đã chạy lại gần Abel để ra tín hiệu giúp Abel hiểu
rằng đích vẫn còn cách một đoạn nữa, Abel chạy tiếp, Ivan giữ khoảng cách để
nhường Abel về đích trước.
Tấm biển đặt trước một nhà hàng nói rằng những bữa
ăn miễn phí cho người vô gia cư sẽ được phục vụ từ 3-5 giờ chiều mỗi thứ 6 hàng
tuần.
Một người đàn ông Ấn Độ giải cứu những chú mèo con
khỏi vùng nước lũ.
Nếu bạn đang thất nghiệp và cần giặt đồ thật tinh
tươm để đi dự buổi phỏng vấn xin việc, chúng tôi sẽ giặt giúp bạn miễn
phí.
Một người đàn ông ở Rio de Janeiro đã đưa cho cô gái
vô gia cư đôi dép của mình khi cô bé đi chân trần trên nền đường bỏng rát vì
nắng.
Một chú mèo con suýt bị ngạt khói trong một trận hỏa
hoạn được các nhân viên cứu hộ cho thở oxy.
Một chú gấu trúc Trung Quốc hoảng sợ ôm lấy chân cán
bộ kiểm lâm sau trận động đất.
Trong một cuộc biểu tình diễn ra ở Brazil, một toán
binh lính đã được cử đến để duy trì an ninh trật tự. Khi người dân bắt đầu trở
nên quá khích, một người lính đã nói: “Đừng đánh nhau, làm ơn, hôm nay là sinh
nhật của tôi”. Sau đó, đoàn người biểu tình đã cử người đi mua bánh sinh nhật
tặng người lính. Một buổi biểu tình có nguy cơ trở thành bạo lực đã diễn ra
trong hòa bình.
Một chú sóc ở thành phố Berlin, Đức bị mắc kẹt ở nắp
cống, cảnh sát cứu hộ đã tới để giải cứu cho chú sóc.
Sau cơn bão Sandy xảy ra ở Mỹ, đa số hộ dân bị mất
điện, tuy vậy, vẫn có một số gia đình có điện. Lúc này, nhu cầu thông tin bằng
điện thoại rất lớn. Một gia đình có điện đã dán thông báo và cài sẵn các ổ điện
ở cổng với thông điệp rằng: “Nhà tôi vẫn có điện, các bạn hãy tự nhiên sạc điện
thoại”.
Những đồng xu lẻ được dán ở một quầy phục vụ đồ ăn
nhanh tự động để dành cho những người thất nghiệp hoặc vô gia cư có thể mua nước
hoặc đồ ăn nhẹ.
Giải cứu chú chó nhỏ.
Một cậu bé Ấn Độ đang trút nước từ chai của mình
sang chai của những người vô gia cư trên phố.
Chủ và tớ chăm sóc cho nhau.
Các em nam sinh tại một trường tiểu học ở bang
Minnesota, Mỹ đã cùng cạo trọc đầu để động viên một bạn học mắc bệnh ung
thư.
_____________________
7/11/2013
QUANH HỒ GƯƠM
Hôm nọ mình ra Hà Nội có công việc.Đi dạo quanh Hồ Gươm với một anh bạn Hà thành chính gốc. Đến bờ Hồ đang loay hoay tìm chỗ dựng xe thì có một thanh niên đến niềm nở:
- Bác cứ dựng đây. Thế. Khóa lại cẩn thận để tụi cháu trông cho. Xe cháu cũng để đây mà, bác yên chí.
Hai thằng mừng quá, khóa xe rồi đi. Nhưng cũng không dám đi quá xa, mắt vẫn liếc về chỗ để xe, để trong trường hợp bất trắc vẫn phản ứng kịp thời...Khi quay lại mở khóa xe định dắt đi thì anh thanh niên nọ tiến đến giữ lấy xe, nói:
- Bác cho 50 nghìn.
- 50 nghìn gì?
- Trông xe. Nãy đến giờ ai trông xe cho bác?
- Thế sao anh bảo giữ hộ?
- Thôi. Đưa bốn mươi ngàn rồi biến. Ai thì giờ đâu mà ngồi đây trông xe cho các ông.
Đang lúc tình hình có vẻ gay go đến đỉnh điểm thì một cô gái đeo một cái máy ảnh trước ngực đến. Nhìn thì biết ngay là dân " nghề ". Cô ta nói:
- Hai bác chụp một vài kiểu làm kỷ niệm thì tụi cháu miễn tiền trông xe.
Anh bạn tôi nhất quyết một xu cũng không. Vì nghĩ rằng mình là dân Hà Nội gốc mà. Nhưng tôi thì tỏ ra đồng ý với cách " giải tỏa " của cô gái. Anh bạn buộc phải chiều lòng tôi. Đến lúc lấy ảnh, có bốn tấm nó giã 120 nghìn mà ảnh không ép. Bạn tôi định trả ảnh, nhưng tôi nghĩ " lỗi " tại mình vì nhẹ dạ cả tin, không mặc cả. Bấm bụng trả đủ 120 nghìn. Một ông có vẻ về hưu đi qua nói nhỏ vào tai tôi:" Một tấm cả ép chỉ 15 ngàn là cùng". Xưa kia một nhà thơ đã thốt lên:" Quanh Hồ Gươm không ai bàn chuyện Vua Lê..." Hôm nay đọc thơ của Nguyễn Trác lại thấy nói:" Quanh Hồ Gươm chỉ toàn nói chuyện tiền ".
Một anh bạn cũng trong Đồng Nai ra đến một ngã tư trên đường Pháp Vân-Cầu Giẽ dừng xe hỏi một anh xe ôm:
- Anh cho hỏi ngã tư Cầu Giẽ đi đường nào?
- Đưa 10 ngàn đây.
Anh bạn tôi lạnh người song cũng không chậm trễ đưa ra 10 ngàn.
- Đấy. Ngay trước mặt đấy.
Thì ra anh bạn chỉ đứng cách đường đi Cầu Giẽ có trên mười mét. Qua những thí dụ trên mới thấy ngôn ngữ quanh Hồ Gươm và Hà Nội bây giờ ngắn gọn đến lạnh lùng, vô cảm. Thậm chí chỉ xoay quanh " tiền ". Xin những ai người Hà Nội không thuộc dạng vô cảm thì không tự ái về bài viết này. Ấy là tôi chưa nêu hết những thí dụ " sinh động " đâu nhé. Có rất, rất nhiều người ở quê mới ra đi nhặt lon bia, đi gánh hàng thuê đã phải cắn răng trả 5 nghìn khi hỏi đường về phòng trọ mà sáng mình vừa ra đi.
Còn tôi cũng trong dịp trên, khi trên đường đến khu Thanh Xuân hỏi vào nhà một đồng đội cũ. Đi mãi vẫn chưa tìm ra số nhà...Thấy một ông Đại tá dĩ nhiên mặc quân phục, mang quân hàm Đại tá. Yên tâm, tôi hỏi :
- Anh cho hỏi Ngõ..xiệc...
- Không biết.- viên Đại tá vẫn thản nhiên hút thuốc- gã Đại tá chỉ nói đúng hai từ" không biết "
Cũng may là tay sỹ quan này không đòi tiền. Sau đó chỉ vài bước tôi hỏi một ông đứng tuổi, mặt không thuộc hạng người vô cảm, ông vui vẻ chỉ ngay. Tôi quay lại đúng con ngõ tay Đại tá đang ngồi hút thuốc, mặt anh ta vẫn không biến sắc.
Chao ôi! Hà Nội phố...
7/07/2013
MỘT PHẦN "TRÁCH NHIỆM"
Truyền hình đưa tin một tỉnh nọ ở đồng bằng sông Cửu Long có hàng chục công ty Tầu khựa vào thuê đất của nông dân mở trang trại chăn nuôi, trồng trọt mà Nhà nước Tỉnh rồi Huyện "không biết". Khi phóng viên của ANTV phỏng vấn thì các vị quan ở xã rồi ở Tỉnh đều nói " cứ tưởng nông dân có quyền chuyển đổi sang nhượng " theo Luật cũ. Một ông béo mập, da tai tái giống cụ Nguyễn Du tả trong truyện Kiều ( Ông này là Phó G.Đ sở TN và MT ) dù rất ngắc ngứ nhưng buộc phải nói " Sở TN và MT cũng như ở cơ sở cũng có một phần trách nhiệm " trong các vụ việc trên. Khỏi phải nói về trách nhiệm, một ông xã đã nói:" Thấy có người đến thuê đất với nông dân thì xã cũng đồng ý thôi ". Chuyện nghe hết sức khôi hài. " Một phần trách nhiệm nếu được định lượng là bao nhiêu đây hở trời...?
7/06/2013
MỘT NĂM...HƯƠNG LỬA CHƯA NỒNG...
Đó là chuyện của Lục địa Đen. Ông Mohamet Mơshi vừa ngồi chễm chệ trên ngai vàng của Ai Cập vừa đủ một năm đã bị nhân dân phế truất. Theo các nhà phân tích thời sự thì ông này đã để đất nước rơi vào tình trạng rối ren,quyền lợi của người dân, đặc biệt là dân nghèo không ai bênh vực. Một mặt ông chỉ chú ý vào lợi ích nhóm trong tầng lớp của ông ( trên ba trăm người thân tín thuộc tôn giáo của ông được đưa vào nắm quyền lực trong Chính phủ ). Thành quả của cuộc CM Mùa xuân của đại đa số người dân Ai Cập bị lợi dụng. Thế là người dân bèn nổi lên. Vũ khí duy nhất của họ là biểu tình đòi ông Mơ Shi từ chức. Một năm " hương lửa " chưa nồng ông đã phải ra đi.Than ôi! Thế mới biết người dân đưa ông lên được thì họ cũng "đưa" ông xuống như chơi.
7/05/2013
HÔN TAY
Như những số trước đã nói hai bác cháu "kết nghĩa" nhà kia đã phải vất vả gian nan trong những ngày mưa gió đem chó đi tiêm phòng bệnh dại. Cuối cùng,bằng tình yêu súc vật- họ học theo phong cách Paris chó được cưng như trẻ con và gần bằng phụ nữ, con chó cũng qua được mùa dại. Chú cẩu ngày càng biết ơn và quấn quýt cô chủ, dĩ nhiên cả với ông bác kết nghĩa của nương nương nữa.
Hôm nay, một ngày đẹp trời thành phố vừa qua một cơn mưa. Vạn vật được tắm gội. Không khí mát mẻ, dễ chịu. Chú cẩu vừa được nương nương tắm nước nóng, sức nước hoa từ Cali... một loại nước hoa cho chó do người thân gửi về. Chủ đang ngồi chải lông cho tớ, bỗng con cẩu hộc lên. Nó dận dữ gầm gừ trong cổ. Cô chủ nhìn ra. Ông bác mặt đỏ gay đang tiến vào sân trên tay cầm nhiều gói quà với vẻ mặt hả hê.
-Anh vừa đọc thơ ở CLB Hôn nhân và Tình yêu ở phường về. Quà của em đây. Ông đã xưng hô với "cô cháu" là anh em. Ông mở gói quà gồm sách thơ, trái cây và dồi chó.
-Bác lại vừa nhậu phải không?
-Bài thơ" tìm nhau trong mưa" của anh đoạt giải đặc biệt của phường. Sau đó họ đãi anh thịt chó nhựa mận cả bia Sài Gòn nữa.
-Biết ngay mà. Con chó này rất ghét người có mùi thịt chó. Hôm nọ nó suýt cắn một bác nhà báo cũng vì ăn thịt chó.
-Hôm nay để mừng bài thơ đoạt giải của anh, em hãy gọi anh bằng anh đi. Bác bác hoài...tình yêu có kể gì tuổi tác hả em? Mà em vừa nói bác nhà báo nào ấy nhỉ?
-Bác biết làm gì.
Hai người vẫn cứ đứng.
- Không mời anh ngồi sao?
Đắn đo giây lát, cô cháu tặc lưỡi ra kiểu người mời còn " mệt " hơn người muốn được mời:
- Thì thôi, bác ngồi đi.
- Lại bác. Ông bác nhẹ nhàng nhắc.
-Cháu đi pha sữa cho con lu đây.
Nói đoạn cô cháu tiến đến tủ lạnh lấy hộp sữa mang nhãn của Australia định đổ ra cái đĩa Giang Tây, nhưng ông bác vụt đứng lên cầm lấy hộp sữa.
- Em cứ ngồi nghỉ. Để anh làm. Có lẽ ông định tỏ ra thân thiện với con chó và cô cháu.
Bất ngờ sữa dính cả ra tay cô cháu trong khi hai người cùng giành hộp sữa. Con lu theo thói quen cũng nhẩy lên liếm tay cô chủ như mọi khi. Nhưng ông bác cao thủ hơn đã nắm lấy bàn tay "em" mà liếm động tác gần như hôn tay phụ nữ bên Pháp. Cô cháu sởn người. Chao ôi!...
7/02/2013
thiếu nữ Thái
|
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)