8/10/2013

MỘT CÁI TÁT


Vâng. Chỉ vì một cái tát. Thật nặng nề khi ta nghĩ về hoặc chứng kiến một cái tát của một ai đó dành cho một người nào...
Hôm nay đọc truyện ngắn " Thầy tôi " của một nhà văn trên tờ Văn nghệ Hội NV. Một học trò cũ giờ đã là một Giám đốc một Công ty đang phát triển gặp một ông bán vé số tại cổng cơ quan anh ta. Giám đốc chợt giật mình vì có nét gì đó quen quen trên nét mặt ông già. Bằng nhiều kênh tiếp cận, Giám đốc biết chính xác đó là thầy Minh từng dạy toán cho anh ta thưở nào. Thầy trò hội ngộ và hàn huyên mới biết thầy bị sa thải chỉ vì không kiềm chế nổi bản thân do một cậu học trò không chịu học bài và làm bài tập thầy cho về nhà. Khi thầy hỏi vì sao không làm bài tập? Cậu quí tử đã hỏi lại:" ông biết tôi là ai không mà dám hỏi ". Rồi cậu ta còn thách thức:" tôi thách ông dám động vào tôi. Ông không bằng con chó nhà tôi đâu." Sau một tuần, thầy Minh bị thôi việc, mặc dù đã có Quyết định lên Hiệu phó. Và người ta cũng không khó gì để biết cậu quí tử kia là con một vị lớn thứ nhất trong Tỉnh.
     Thầy Minh trả lời vị Hiệu trưởng:" Tát học trò là sai. Nhưng trong trường hợp ấy là cần thiết. Cần phải cho người hoc trò đó một bài học vì đã phụ công dạy dỗ của thầy. Đáng suy nghĩ hơn nữa là dám súc phạm danh dự, nhân phẩm của thầy.
      Thì ra có lẽ một cái tát có lúc cũng là cần thiết.
Còn sau đó ư? Thầy Minh vẫn kiên quyết ra đi bán vé số mặc cho vợ chồng nhà Giám đốc một mực mời thầy ở lại dạy cho hai đứa con của họ. Vì thầy cho rằng nghề bán vé số không bon chen cầu cạnh ai. Rất minh bạch và sòng phẳng.
Riêng người viết những dòng này cứ muốn suy nghĩ thêm về cái tát trên của thầy Minh. Rằng cái tát của kẻ vũ phu vì thua đủ hẳn khác cái tát của người có văn hóa dành cho một tên lưu manh trá hình. Hi hi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét