7/11/2013

QUANH HỒ GƯƠM


Hôm nọ mình ra Hà Nội có công việc.Đi dạo quanh Hồ Gươm với một anh bạn Hà thành chính gốc. Đến bờ Hồ đang loay hoay tìm chỗ dựng xe thì có một thanh niên đến niềm nở:
     - Bác cứ dựng đây. Thế. Khóa lại cẩn thận để tụi cháu trông cho. Xe cháu cũng để đây mà, bác yên chí.
Hai thằng mừng quá, khóa xe rồi đi. Nhưng cũng không dám đi quá xa, mắt vẫn liếc về chỗ để xe, để trong trường hợp bất trắc vẫn phản ứng kịp thời...Khi quay lại mở khóa xe định dắt đi thì anh thanh niên nọ tiến đến giữ lấy xe, nói:
     - Bác cho 50 nghìn.
     - 50 nghìn gì?
     - Trông xe. Nãy đến giờ ai trông xe cho bác?
     - Thế sao anh bảo giữ hộ?
     - Thôi. Đưa bốn mươi ngàn rồi biến. Ai thì giờ đâu mà ngồi đây trông xe cho các ông.
Đang lúc tình hình có vẻ gay go đến đỉnh điểm thì một cô gái đeo một cái máy ảnh trước ngực đến. Nhìn thì biết ngay là dân " nghề ". Cô ta nói:
     - Hai bác chụp một vài kiểu làm kỷ niệm thì tụi cháu miễn tiền trông xe.
Anh bạn tôi nhất quyết một xu cũng không. Vì nghĩ rằng mình là dân Hà Nội gốc mà. Nhưng tôi thì tỏ ra đồng ý với cách " giải tỏa " của cô gái. Anh bạn buộc phải chiều lòng tôi. Đến lúc lấy ảnh, có bốn tấm nó giã 120 nghìn mà ảnh không ép. Bạn tôi định trả ảnh, nhưng tôi nghĩ " lỗi " tại mình vì nhẹ dạ cả tin, không mặc cả. Bấm bụng trả đủ 120 nghìn. Một ông có vẻ về hưu đi qua nói nhỏ vào tai tôi:" Một tấm cả ép chỉ 15 ngàn là cùng". Xưa kia một nhà thơ đã thốt lên:" Quanh Hồ Gươm không ai bàn chuyện Vua Lê..." Hôm nay đọc thơ của Nguyễn Trác lại thấy nói:" Quanh Hồ Gươm chỉ toàn nói chuyện tiền ".
Một anh bạn cũng trong Đồng Nai ra đến một ngã tư trên đường Pháp Vân-Cầu Giẽ dừng xe hỏi một anh xe ôm:
    - Anh cho hỏi ngã tư Cầu Giẽ đi đường nào?
    - Đưa 10 ngàn đây.
Anh bạn tôi lạnh người song cũng không chậm trễ đưa ra 10 ngàn.
    - Đấy. Ngay trước mặt đấy.
Thì ra anh bạn chỉ đứng cách đường đi Cầu Giẽ có trên mười mét. Qua những thí dụ trên mới thấy ngôn ngữ quanh Hồ Gươm và Hà Nội bây giờ ngắn gọn đến lạnh lùng, vô cảm. Thậm chí chỉ xoay quanh " tiền ". Xin những ai người Hà Nội không thuộc dạng vô cảm thì không tự ái về bài viết này. Ấy là tôi chưa nêu hết những thí dụ " sinh động " đâu nhé. Có rất, rất nhiều người ở quê mới ra đi nhặt lon bia, đi gánh hàng thuê đã phải cắn răng trả 5 nghìn khi hỏi đường về phòng trọ mà sáng mình vừa ra đi.
       Còn tôi cũng  trong dịp trên, khi trên đường đến khu Thanh Xuân hỏi vào nhà một đồng đội cũ. Đi mãi vẫn chưa tìm ra số nhà...Thấy một ông Đại tá dĩ nhiên mặc quân phục, mang quân hàm Đại tá. Yên tâm, tôi hỏi :
       - Anh cho hỏi Ngõ..xiệc...
       - Không biết.- viên Đại tá vẫn thản nhiên hút thuốc- gã Đại tá chỉ nói đúng hai từ" không biết "
Cũng may là tay sỹ quan này không đòi tiền. Sau đó chỉ vài bước tôi hỏi một ông đứng tuổi, mặt không thuộc hạng người vô cảm, ông vui vẻ chỉ ngay. Tôi quay lại đúng con ngõ tay Đại tá đang ngồi hút thuốc, mặt anh ta vẫn không biến sắc.
       Chao ôi! Hà Nội phố...












1 nhận xét: